Thuở nhỏ, cũng như bao đứa trẻ khác, tuổi thơ tôi luôn nhận được sự yêu thương của Má, khoảnh khắc cuộc sống thật hạnh phúc và bình dị từ trong chính suy nghĩ của một đứa trẻ có nhiều điều đang cần khám phá thế giới xung quanh.
Cha vốn ít nói nhưng cũng rất nghiêm khắc, vì thế mà tôi luôn có Má làm lá chắn bảo vệ tôi mỗi khi Cha phạt đòn. Trong xóm nghèo bình dị của tôi thuở ấy, tôi thích nhất tắm sông cùng bọn nó (cái đám bạn cùng sát vách liền kề dãy nhà trong xóm). Vì trong thế giới đó, tôi luôn cảm giác được mấy đứa nó nể phục cái trình độ bơi chuyên nghiệp nhất bọn. Cũng chẳng qua tôi bơi nhanh hơn bọn nó vì tôi luôn dành thời gian cho chuyện bơi lội mà ít để ý việc học hành. Dù vậy, Má tôi vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo tôi và thương yêu tôi hết mực, Má vẫn thường nấu món yêu thích nhất của tôi, món khoai lang luộc. Trong nồi nước sôi sùng sục, tôi vẫn chờ đợi, hì hục mong chờ củ khoai chín căng mọng. Cầm củ khoai nóng hổi, chấm thêm tí muối mè, cái mùi phưng phức cũng đủ làm cho tôi vồn vã… ngon thật…
Bỗng một ngày, tôi cảm giác trong miệng mình có gì đó không bình thường, cái răng cứ lung lay mỗi khi chiếc lưỡi cố tình đụng vào, thật kỳ cục, mọi thứ suy nghĩ trong đầu cứ rối tung cả lên, bỏ xa đám nhóc trong xóm, tôi chạy một mạch về nhà…
Má ơi, cái răng con nó bị gì này. Tôi thốt lên:
Má chỉ cười nhẹ, nhìn nét mặt biểu cảm của tôi, Má hiểu được cảm giác ngạc nhiên rồi ôm tôi vào lòng, cảm giác thật ấm áp …
Tôi tạm biệt cái răng lung lay phiền phức ở bệnh viện. Miệng cười hớn hở như cố tình lộ chiến tích thay thế một vị trí tiền đạo… khoe với lũ nhóc trong xóm…
Giờ tuổi ba mươi rồi còn gì, tuổi thơ thật đẹp. Mà ai chẳng có tuổi thơ cơ chứ?
Chợt nghĩ nụ cười chiến tích ngày ấý, mắc cỡ thiệt… nhưng nhớ quá cái ôm của Má. Hơn hẳn mọi thứ, cái ôm của Má giống như tình yêu của Má vậy, ấm áp và chan chứa vô cùng…
“Mười hai giờ ba mươi bảy phút ngày 27/03/2021”